Chương 14: SUY LÝ ĐOÁN CHÚA SÂU NHIỆM MÀ TỰ HẠ
Lý đoán Chúa đáng sợ
Lạy Chúa! Án Chúa tuyên xử con như sấm động, sét vang, làm xương cốt con rụng rời vì khiếp sợ và linh hồn con sửng sốt.
Con ngẩn ngơ thầm nghĩ: “Đến các tầng trời cũng chẳng trong sạch gì trước nhan Chúa”!….
“Nếu như trong các Thiên thần, Chúa còn thấy thối nát” và đã không tha thứ, thì con đây thế nào?
“Tinh tú trên trời còn rơi xuống” thì con là bụi đất điều gì sẽ đến với con? Những người đã có những hành động xem ra rất đáng khen, mà nay sa ngã thê thảm! Và những người xưa ăn bánh Thiên thần, mà nay lại sung sướng liếm láp cám heo!
Không ai thánh thiện ngoài Chúa
Lạy Chúa! Nếu Chúa rút tay lại thì còn gì là thánh thiện! Nếu Chúa bỏ không hướng dẫn, thì khôn giỏi đến đâu cũng là đồ bỏ. Nếu Chúa không phù trợ, chẳng chi tinh khiết có bảo đảm! Nếu Chúa không canh giữ cho, mình con canh giữ thế nào được!
Vậy nếu Chúa bỏ mặc, chúng con sẽ ngã và chết mất. Nhưng khi Chúa đến thăm, chúng con lại đứng vững và được sống.
Chúng con đang lảo đảo và Chúa củng cố cho vững. Chúng con nguội lạnh và có Chúa sưởi cho nóng.
Sức con không làm gì được
Con phải biết mình thấp bé và hèn hạ chừng nào! Giả sử con có được chút gì là hay là tốt, thì cái hay, cái tốt ấy cũng chỉ là hư vô.
Lạy Chúa! Suy đến lý đoán mầu nhiệm Chúa, con phải tự hạ sâu thẳm chừng nào, vì con chỉ thấy con thuần là không, là hư vô.
Sánh với núi cao, biển rộng, con chỉ thấy mình hoàn toàn là hư vô! Như vậy con kiêu hãnh vào đâu? Còn đâu để cậy tài với đức?
Tất cả hư vinh đều tiêu tan trước những lý đoán mầu nhiệm Chúa xét con. Con người là chi trước nhan Chúa! Đất sét có dám tự kiêu, cãi lại người thợ gốm không?
Người mà tâm hồn đã thực tình khuất phục Chúa còn tự cao tự đại vì hư vinh thế nào được!
Toàn thể vũ trụ cũng không tài nào gợi được một cảm tưởng tự kiêu, dầu là một cảm tưởng tầm thường nhất, cho người đã khuất phục chân lý. Tất cả tiếng khen của nhân loại cũng không lung lạc được người đã đặt trót hy vọng vào Chúa.
Vì cả chính thân người nói, tựu trung cũng là hư vô. Họ cũng sẽ qua đi như tiếng họ nói, còn “đức tín trung Chúa sẽ tồn tại muôn đời” .
SUY NIỆM
Cám dỗ có sức quyến rũ nhất mà cũng nguy hại nhất, là tự kiêu vì việc thiện. Sửa được vài khuyết điểm, tập được vài nhân đức, người ta bắt đầu tự mãn, kể công và tưởng mình hơn người. Tệ hơn, có khi người ta còn cướp cả ơn Chúa cho mình. Nhưng Chúa “hay ghen và báo oán. Ngài không nhường vinh hiển Ngài cho ai, và Ngài cự tuyệt người kiêu ngạo”, Chúa sẽ rút tay phù trợ và họ sẽ rớt như chiếc lá rụng. Lạy Chúa! Chúa không chịu được một tội, sao Chúa còn nhịn con? Với Chúa, trời cũng không sạch, thiên thần cũng chẳng trong, mà Chúa còn nhịn con! Xin Chúa rửa và thánh hóa con. “Xin Chúa rửa con sạch những lầm lỗi thầm kín, hãy quên những tội con sai sót và hãy thứ tha lầm lỗi của mọi người”.
Job. 15, 16
|